Thứ Tư, 29 tháng 8, 2012

EM VÀ ĐÊM


em của đêm
của ràn rạt nỗi buồn đêm vây kín


EM VÀ ĐÊM


đêm rơi trắng xóa
ngằn ngặt mưa
ngằn ngặt sương
và ngằn ngặt nỗi nhớ em.

đêm trắng như màn hình vi tính trắng
không một folder
không một enter
chẳng có nổi một câu thơ yên tĩnh

em của đêm
của ràn rạt nỗi buồn đêm vây kín
khát vọng đem rải vào đêm
rải cả vào nỗi nhớ em đến trắng
nỗi nhớ đong đầy trong anh

cái tượng hình của đêm là bảy sắc cầu vồng mọc lên trong ban mai cũng ngằn ngặt trắng
nỗi nhớ là ánh trăng suông
vẫn tựa cửa chờ đêm về để trắng

trắng như sương mà sao không gói nổi một câu thơ sắp vỡ
để em tan vào trong đêm một nửa giấc mơ buồn
để trắng đêm em.

                                           4/8/2012
                                     Nguyễn Minh Tuấn

5 nhận xét:

  1. Thơ nạ mà hay đáo để nhể? Chúc mừng nha.

    Trả lờiXóa
  2. " khát vọng đem rải vào đêm
    rải cả vào nỗi nhớ em đến trắng"
    Chúc mừng anh bài thơ hay!

    Trả lờiXóa
  3. Mình ui sao buồn thế! Em thì chả còn thời gian để mà buồn nữa đây. Ờ, rảnh ghé ra tụ tập cafe hâm nóng cảm xúc tí coi…

    Trả lờiXóa