Thứ Hai, 4 tháng 7, 2011

VIẾT CHO NGƯỜI ĐI XA

Mãi trưa nay mới sửa được đường dây điện thoại và thế là mới có mạng. Mấy ngày vừa rồi toàn ngồi chơi suông. Chán ngắt.
Tự nhiên đêm qua nhớ. Nhớ kinh khủng, tưởng nổi điên lên được. Rồi lại ngồi hồi tưởng lại. Cứ như có cuộn phim trong đầu vậy. Rõ lắm...


VIẾT CHO NGƯỜI ĐI XA


             Những cơn mưa cứ rả rich suốt ngày đêm. Thầm lặng chiều trôi nhanh trong làn sương mờ đỉnh dốc. Sương mờ ảo, khoác tấm áo mong manh lên tấm thân dốc gầy, run run những nhánh thông non. Anh lại ngụp lặn trong miền sâu thẳm. Nhớ về em, nhớ về miền quê xa ngái. Biết đến bao giờ gặp lại…

             Em xa anh chẳng một lời trong một chiều cũng sương lạnh như hôm nay. Em về với những gì anh đã cất giấu từ lâu. Hãy lục tìm trong ấy bài thơ anh viết dở ngày gặp em. Ở đó có những cánh hoa trắng nhỏ li ti đầu hè đã từng đậu trên tóc em. Anh nhớ ngày đó tóc em dài lắm. Bay bay vương vào mắt anh. Từng cánh hoa nhẹ nhàng đậu xuống, mỏng mảnh như sương, khẽ tan trong gió. Cái vị hương nồng ngai ngái như còn thoảng nhẹ đâu đây lẫn mùi tóc em đã làm anh mê mải.

            Ở đó có ánh mắt em xa xăm nhìn về phía chân trời mỗi lúc suy tư như tạc vào lòng anh nỗi nhớ. Lúc ấy nhìn em lạ lắm, tựa vào anh không nói. Và có lúc bờ vai gầy rung lên thổn thức. Anh tôn trọng những phút riêng tư này.

            Ở đó có tuổi thơ em nhọc nhằn như cánh diều chấp chới trong gió chiều của vùng quê chẳng phút bình yên. Có lẽ mắt em buồn từ đó. Thật hiếm hoi những phút bên em và nghe em kể về những tháng ngày giông gió. Sợi dây mong manh chẳng giữ nổi cánh diều em bay đến miền xa.

            Ở đó có cánh đồng trơ gốc rạ sau mỗi mùa. (Anh nói tiếp về bài thơ viết dở). Sợi khói đốt đồng mong manh tan trong ánh chiều bảng lảng. Cây cọn nước vẫn quay đều đều như chiếc đồng hồ mải miết đong đầy những dòng ngọt ngào tình mẹ. Thương lắm miền quê em đã xa bao năm rồi lẫn ngọt bùi và cay đắng, chưa rõ đường về.


             Nhưng giờ đây em đã trở về. Và anh vẫn tôn trọng nỗi riêng tư này. Hạt đất quê hương vẫn có hồn riêng của nó. Anh biết sự níu kéo, giằng co trong em là vô cùng dữ dội. Tiếng gọi của quê hương đã thật sự cháy trong em và em đã khóc. Giọt nóng hổi lăn trên má em đã làm cho cánh diều đổi gió. Ngoài kia mưa vẫn rơi và em ra đi trong tĩnh lặng.

              Sự trở về đã khiến anh mất em. Bài thơ anh lại một lần dang dở. Khoảng lặng nào đã nhòe trong em khi thông vẫn non và sương vẫn lạnh. Em ra đi không nói một lời. Chuông điện thoại chẳng một lần reo. Anh chờ trong vô vọng. Triền dốc như dài thêm. Cơn mưa chiều như dài thêm. Ánh mắt như dài thêm. Mà thời gian thì như ngắn lại.

              Giấc mơ mệt nhoài vẫn về trong anh từng đêm. Và trong mơ anh thấy cánh diều. Cánh diều ngày xưa anh mãi đi tìm. Chấp chới. Lao xao. Phiêu diêu. Hoang vắng. Mùa này cánh hoa xưa vẫn trắng. Trắng đến nao lòng. Em ơi!..

                                                                      4/7/2011
                                                            Nguyễn Minh Tuấn

3 nhận xét:

  1. Đọc văn của mình xong em thấy nao lòng quá, mình ạ... vì em cũng là kẻ trốn chạy...không một lần dám đối diện. Chúc mình khỏe, vui, viết nhiều...

    Trả lờiXóa
  2. Còn lại gì qua những tháng năm?
    Chỉ còn bài thơ tình anh tặng em thuở ấy
    Em chẳng thể nào nhận ra mình vậy
    Em một thời - hay em của ngày mai?

    Kỷ niệm ngày xưa dẫu có phôi phai
    Anh chẳng là anh, em không là em nữa
    Thì vẫn sống với bài thơ một nửa
    Và quá khứ êm đềm đằng đẵng niềm đau

    Lời nguyện cầu đêm tháng 7 mưa ngâu
    Chức Nữ - Ngưu Lang bắc nhịp cầu Ô Thước
    Em hiểu mình chẳng thể nào tới được
    Dẫu đợi chờ đến mòn khuyết thời gian...

    Thôi đành ngậm ngùi lỗi nhịp sang ngang
    Tự ru mình bằng bài thơ anh viết
    Bài thơ vô tâm, bài thơ chẳng biết
    Có kẻ âm thầm với hiện tại - không anh...
    (BÀI THƠ CÒN LẠI - Tháng 8/2005)
    Em viết bài thơ này trong thời gian mình... ở đâu nhỉ? Thế mà đọc lên lại cứ tưởng có liên quan đến bài viết trên của mình đúng không?! Con người, vần vũ trong đất trời, rồi cũng mỏi gối chồn chân...

    Trả lờiXóa