Thứ Bảy, 17 tháng 10, 2015

NỖI NHỚ TRONG CHIỀU CUỐI NĂM

Lâu lắm rồi không vào bờ lốc bờ leo gì cả. Mà cũng chẳng phải riêng mình. Một thời rầm rộ, rồi cứ thưa dần, vì có anh facebook át hết cả. Giờ chỉ còn những trang "hot" thôi, nhưng mình vẫn đọc hằng ngày. Bởi ở đây mang tính chuyên nghiệp hơn. 

Là hôm nay mình tâm trạng quá, dù mới xong một cuộc với mấy đứa em cùng món thịt chua của các anh ở Câu lạc bộ Nhiếp ảnh Sông Thao- Phú Thọ tặng. Ngon quá, thằng nào cũng tấm tắc. Nhưng giờ thì thẫn thờ rồi. Chả ngủ được. Lại lần mò vào nhà của mình và đăng bài này, xem có nhẹ đi một chút được không, huhu!


NỖI NHỚ  TRONG CHIỀU CUỐI  NĂM

Ta neo chiều vào tháng chạp
cho heo may ngọt tới giêng
chiếc lá rơi vào mùa cũ
khẽ khàng ru giấc ngủ yên.

Nỗi nhớ bùng lên như lửa
tinh khôi nào sáng miền xa
líu ríu chân trần lối nhỏ
cỏ may nối bước quan hà.

Nỗi nhớ trong chiều loang gió
khăn choàng ấm đôi bờ vai
chợt chiều cuối năm vội vã
giấu đi một tiếng thở dài.

Nửa đời ra đi lặng lẽ
bàn chân khắc khoải lối về
mỏi mòn tâm can hoang phế
mong ngày trút gánh tái tê.

Dòng sông vẫn bồi vẫn lở
tháng ngày dòng đục dòng trong
ta ngồi tựa bờ lau tím
mà nghe sông thở trong lòng.

Đã đành ra đi là thế
cố hương nào có tội tình
như sông muôn đời vẫn vậy
chảy đi từ hướng bình minh.

               

* Bài đăng Tạp chí Văn nghệ Gia Lai số 203, tháng 10/2015






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét