Thỉnh thoảng mình lại nảy ra ý từ một câu hay một chữ nào đấy của người khác khi mình bất chợt đọc được. Bài này cũng vậy, được viết ngay sau khi mình đọc mấy dòng này trên facebook của một người bạn: Chim phân vân cánh mỏng/ Nắng bâng khuâng sắp tàn/ Lá buông mình thật khẽ/ Nghe mùa vừa sang ngang/ Gió mải mê rong chơi/ Chiều nay về gõ cửa/ Khăn chưa bén hơi người/ Gặp mùa đông ngoài ngõ...
Thì cứ viết thế, rồi lại được đăng trên VNGL số đặc biệt chào mừng Đại hội V Hội VHNT Gia Lai (2014- 2019).
MÙA XƯA
Chợt có người đã vội vã sang
đông
Khi thu vẫn sắt se mùa
nghiêng lá
Nắng vẫn còn đổ chiều say
nghiêng ngả
Nào phải đâu chút the lạnh
cuối ngày
Người về chưa, có hay chiều
nay
Ta tựa chiều ngóng tìm mùa
thu cũ
Mùa của những hàng cây khô lá
đổ
Vẫn đâu đây lời hẹn thuở ban
đầu
Ta tìm lại nhau trong giấc mơ
say
Một chút thôi cũng vỡ òa
sương khói
Mong manh thế mà cũng thăm
thẳm thế
Chẳng vì đâu thu bỗng đến bất
ngờ
Ta là nhau và cả những mùa
sau
Như chiều nay thu bừng lên
rực rỡ
Trong giấc mơ người và thu là
gió
Tím triền đê tao tác cỏ may
buồn
Đang ở đâu hỡi cơn gió heo
may
Bên bờ sông của mùa vàng xưa
ấy
Thu vẫn đây và lòng ta vẫn
vậy
Có một người đã vội vã sang
đông
Thu 2014
Nguyễn Minh Tuấn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét