Chủ Nhật, 7 tháng 8, 2011

GIẤC MƠ XƯA

 Thực ra thì bài này đã post lâu rồi, nhưng tối nay loay hoay chỉnh sửa thiết kế chẳng biết thế nào mà nó lại nhảy lên đây. Đưa nó về chỗ cũ mãi mà nó chẳng chịu. Đành chào thua và...mặc kệ nó ở đây luôn, huhu



              
GIẤC MƠ XƯA
 
             
 
  Sẽ không còn tiếng nức nở đầu hôm, khi thấy bóng em về lúc chiều buông dài con ngõ nhỏ. Chùm hoa khế cứ rơi để giật mình xòe tay ra mà chẳng có. Đã bay mất rồi những mùi cũ hương xưa. Em về chiều nay khi cơn mưa cuối mùa vừa tắt. Tần ngần chút nắng vương hiu hắt trên mảnh sân gạch đã bám rêu xanh.Hãy mở cánh cổng ra đi, và vào ngôi nhà trong đó có anh vẫn chờ em bên ly rượu mới vơi đi một nửa. Bóng chiều vẫn nghiêng dài trên mảnh sân gạch. Mấy con sẻ nâu cũng chẳng buồn hót nữa mà chợt vỗ cánh rồi vù bay.Chúng bay đi về nơi tổ ấm sau cơn mưa chiều ướt đẫm. Bóng câu lay lắt bên thềm. Vào đi em kẻo chút nữa là đêm. Mà đêm cuối mùa thường sâu và khô khốc. Anh sẽ lau khô dòng nước mắt mà ngày xưa em đã khóc mặn môi anh.

  Tìm đâu thấy nữa em cái thuở đầu xanh. Hai đứa trốn nhà chạy trên đồi hái sim đuổi bướm. Cũng giọt nước mắt này mặn mòi khóc khi chẳng đuổi kịp anh. Chiều tím ngang đồi. Rồi cũng là nước mắt sau mỗi lằn roi mẹ đánh nhưng lần này là của anh. Em cười hí húp. Chiều trôi rất nhanh, tựa như những kỷ niệm xưa ùa về, chất chứa trong lòng mà nghẹn đắng. Chống chếnh men say.
 
  Anh tìm thấy chiếc khăn mà ngày xưa em đã trao hơi ấm qua tay. Giọt nước mắt nóng hổi rơi trúng con chim câu choàng tỉnh giấc. Phảng phất đâu đây hơi ấm ngày xưa tưởng chừng cách nhau gang tấc. Thời gian trôi qua chẳng kịp nhìn. Khi nhận ra thì chẳng kịp trở về, dù cánh cổng xưa vẫn khép hờ bên mảnh sân gạch cũ. Chẳng thể em ơi, vẫn biết là chẳng thể vì đã hai đứa hai nơi, xa lắm! Chẳng thể kiếm tìm. Thì thôi cứ ngụp lặn sâu trong ký ức mênh mông, thỏa sức ngóng trông, đợi chờ rồi vô vọng. Ngoài kia hoa khế cứ rơi rơi, chiều cứ trôi rồi tắt hẳn. Em về cõi thinh không, trôi mãi, phiêu diêu...

                                       Cuối thu 2010                                                              
                                  Nguyễn Minh Tuấn

3 nhận xét:

  1. Tùy bút mà cứ như thơ
    đọc lên bống thấy sững sờ em ơi
    Ngoài kia hoa khế rơi rơi
    Khăn em ngày ấy chơi vơi thế này
    bỗng dưng khóe mắt cay cay
    Giấc mơ xưa gọi giấc này nhớ em

    Trả lờiXóa
  2. Vâng anh. Khoảng lặng mà. Chẳng thể khác được.

    Trả lờiXóa
  3. Thôi tỉnh dậy đi mà.

    Trả lờiXóa