Chủ Nhật, 17 tháng 3, 2013

LỜI CUỐI CHO MỘT NGÀY




 .....
bốn xung quanh bức tường vôi trắng xoá
trắng như đời vây bủa lấy hồn ta
bàn cờ thế sang sông chưa được nước
đành ngậm ngùi đánh đổi lấy chua ngoa
---------------------




LỜI CUỐI CHO MỘT NGÀY


chợt buổi sáng bừng lên trong sương lạnh
có biết đâu tiếng chim hót nghẹn lời
mong manh quá sợi tơ giăng ngang tổ
đã chìm vào tiếng hót hoá chơi vơi

ta tìm thấy giọt nắng vàng đã cũ
vỡ oà trên mái tóc em tôi
ngày ngắn quá nên em không kịp tới
nên nỗi buồn nào cũng đến vậy thôi

một con sóng cho đôi bờ phẳng lặng
một chút tình cho nỗi nhớ chia hai
một tia nắng cho đời thôi hoang vắng
một đời ta nặng trĩu cả hai vai

bốn xung quanh bức tường vôi trắng xoá
trắng như đời vây bủa lấy hồn ta
bàn cờ thế sang sông chưa được nước
đành ngậm ngùi đánh đổi lấy chua ngoa

ta tìm một cỗ xe vang ngựa hí
chất đầy lên những quá khứ nhọc nhằn
một nước kiệu đưa ta về dĩ vãng
vết xe tròn lăn trên những ăn năn

ừ thôi vậy về với điều chưa tới
nắng vàng lên cho đá khỏi muộn phiền
cho cỏ biếc trên đồi mê mải hát
điệu nhạc buồn ru một khúc tình riêng

                         Pleiku, những ngày nằm điều trị
                                          Nguyễn Minh Tuấn

 * Bài đăng trên GDTĐ số 60

4 nhận xét:

  1. Bận quá. Hôm nay mới vào mạng gặp ngay cái này. Hay nhưng cái dòng ti hin ở dưới lại buồn. Thế chú sao mà phải nằm điều trị thế? Có nguy cơ lắm không? Có liên quan đến thất tình hay bị vợ đánh không? Nếu lý do cuối là chính xác thì...cũng mừng vì được bài thơ này. Phải đau mới ra thơ được mà được thơ hay đấy. Các cụ nhà thơ dạy thế mà. Thôi, chúc chú chóng bình an nhé.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. He! Thanks bác! vụ này lâu rồi mà! giờ khỏe rồi, hì!

      Xóa
  2. Vừa thấy còm bên này. Chúc viết hay dần.

    Trả lờiXóa