Thứ Năm, 8 tháng 12, 2011

BUỒN...

Buồn! buồn quá trời ơi!!!
Tự dưng lại thèm...rượu mới chết chứ...
Mà uống một mình thì hổng zô được.
Nên đành...buồn! thèm! và nhớ...




NỖI NHỚ TRONG CHIỀU MƯA ĐÔNG


Trơ khấc một nỗi buồn
Mênh mang vào em sâu thẳm
Giọt giọt rơi vào nỗi nhớ
Tàn đêm

Vẫn sâu lắng là đôi mắt em
Xua đi tàn đông giá lạnh
Níu kéo chiếc lá vàng cuối cùng
Chợt rơi ánh tà dương chiều đông muộn

Vẫn dịu dàng là mái tóc em
Lả lơi bên thềm sương trăng ẩm
Thoảng mùi hương xưa cũ
Chợt tình phôi phai

Bước chân chiều lang thang
Dọc căn phố loang rêu phong cổ kính
Chùm hoa sữa còn sót lại trên cành
Nhỏ từng giọt miên man nhớ

Liêu xiêu cơn mưa chiều nhẹ rơi vai áo
Guồng quay bánh xe đạp vội
Thoảng mùi hương tóc mai
Bồn chồn như gặp nụ hôn đầu vụng dại

Vì yêu nhau nên phải xa nhau
Anh yêu cơn mưa chiều đông tê tái
Mưa chiều đông không có cầu vồng
Anh chẳng thể bắc sang em…
                                     
                                    Đầu đông 2011
                                 Nguyễn Minh Tuấn



6 nhận xét:

  1. Gọi Choẽ bò đến, lấy rượu ra, thêm đồ nhắm là hết buồn ngay. Chúc mừng bài thơ hay cái đã. Dưng mà Vưỡn phải có riệu nha.

    Trả lờiXóa
  2. @Xuân My:
    Ok anh. Tất nhiên là phải riệu rồi, hihi!

    Trả lờiXóa
  3. Hé hé đêm khuya ngồi độc ẩm một mình buồn quá nên leo rào vào nhà anh. Thấy annh bày rượu mà không được mời nên đọc bài thơ của anh và cảm mấy câu rồi về vậy.
    Mưa chiều đông không có cầu vồng
    Anh chẳng thể bắc sang em…

    Một lí do, một cái cớ để nhà thơ không nguôi nổi nhớ. Vâng sự cách xa trong tình yêu khiến ta càng yêu nhau nhiều hơn. Chúc anh luôn vui và thành công trên thi đàn anh nhé. Hé hé

    Trả lờiXóa
  4. Dạo nỳ mình “iu” nhìu quá hay sao mà em thấy mình vui buồn thất thường lắm, mình ạ…

    Trả lờiXóa
  5. @Bà Tỉnh:
    Chẳng phải đâu, là do chưa "sướng" thôi, hehe!

    Trả lờiXóa